Phạm Phương Thảo
Mười đóa sen thơm
Mười đóa sen thơm quê mình Đồng Lộc. Hóa thân thành huyền thoại Ngã Ba. Đi ra đi vô nơi mô nỏ biết. Mười chị sống quên mình thác nằm lại trọn tình với quê.. Có phải còn vương vấn, riêng tư còn vương vấn. Và còn nhiều tâm sự nên nắng gió quê mình cứ cười cứ reo. Em gửi lược gương đây, bồ kết đây bến sông xưa còn đợi. Về mà tắm gội cho mượt tóc thơm...
Có thương nhau thì về
Anh ơi có thương nhau đưa nhau về Nghi Lộc. Đất với người khó nhọc nên nghĩa tình càng sâu. Cho dù có đi đâu vẫn nghẹn ngào thương nhớ. Xa quê em trăn trở nặng lòng nên muốn (nớ) về. Về với em. Ta đi giữa quê hương trong tình thương làng xóm. Nghe câu hát dân ca mà yêu thêm ngồn cội. Cha ông ta kên cường trong tiếng trống ba mươi. Cha ông ta bất khuất giữ...