Đông Thiên Đức

  • Đừng hỏi anh như thế

    1. Này người hỡi chỉ xin một lần, được hóa trang thành quá khứ. Để ta khóc khóc lên bao lần, giãi bày bằng hết tâm tư. Bao nhiêu năm ta đi chung đôi. Bao lớp mưa phùn run run ta trên đôi môi. Tiếng nói không cùng, liệu ấm ức bao phần nguôi ngoai.. 2. Chiều thu dắt cơn say về nhà, bước qua thì thầm ngõ vắng. Nghe nỗi nhớ vấn vương sâu nặng, ru tình bằng vị...

  • Có thương thêm ai được đâu

    1. Người là hoa ta là giấy, thanh xuân tựa làn mây. Ai lấy mực vẩy vào đây, lỡ lem hết tháng ngày. Phận đặt đâu duyên ngồi đấy, thuyền nơi ấy bến nơi này. Sao đêm đêm lén sang khi vạn vật ngủ say.. 2. Người bên lỡ, ghép nỗi nhớ xé trong từng bài thơ. Ta bên bồi, nghĩ ngu ngơ hạnh phúc là đợi chờ. Chờ khi mưa xa mùa đông, hạ và nắng chẳng xuôi dòng.