nhạc Võ Tá Hân, thơ Phan Như Liên
Vô thường
Một tiếng chim lích chích. Một tiếng gió vi vu. Một thoáng qua sương mù. Cũng nghe lòng lay động.. Ở quanh đây cuộc sống. Chuyển động đến không ngờ. Hoa lá dệt thành thơ. Sắc màu thành hy vọng.. Cửa lòng không chịu đóng. Để ngỏ gió lùa vào. Mang âm điệu lao xao. Bài tụng ca đất trời.. Cuộc đời rất là thật. Cuộc đời cũng là mơ. Những thoáng qua tình cờ. Những có, không...không, có.. *...
Bởi Sài Gòn đâu dễ thấy mùa thu
1. Anh không ngắt tặng em đóa hoa thạch thảo. Bởi Sài Gòn đâu dễ thấy mùa thu. Khi tình ta vừa chạm ngõ hoang vu. Trời đã lộn lẫn mưa vào trong nắng.. 2. Cơn gió thổi lướt qua thềm trống vắng. Dẫn mưa về xiên hạt sáng long lanh. Hạt nước nào rơi tạt ướt lòng anh. Dẫu bay hơi vẫn lờ mờ dấu vết.. ĐK1:. Có hay không mùa thu đã chết. Nên cúc vàng thạch thảo...
Bài thơ cho cha
1. Con đã viết trăm bài thơ về mẹ. Sao chưa một lần nhắc nhở đến công cha. Phải chăng sông ở gần còn núi tít mù xa. Sông mềm mại núi muôn đời sương gió.. Đứng trước cha con luôn bé nhỏ. Nên khóc cười cha cố giấu vào trong. Con vô tình chẳng đếm chẳng đong. Chiếc lá rụng xuống rừng cây xanh lá.. ĐK:. Con vô tư bờ vai cha rộng quá. Ngã suốt đời cha sẽ...
Trưng Vương một thời áo trắng
1. Em có về thăm lại trường xưa. Hai hàng me đã vào mùa thay lá. Sân trường xưa hàng cây ghế đá. Bãi cỏ xanh non, khung cửa, mái vòm cong.. 2. Em có về để nhớ lại ngày xưa. Đường Nguyễn Bỉnh Khiêm bóng cả cây cao. Nhớ bạn bè và khung trời ngập nắng. Tiếng trống trường tiếng cười nói bên nhau.. ĐK:. Đã một thời ta mơ mộng trăng sao. Trên sân trường nắng đổ xôn...