nhạc Vĩnh Điện, thơ Phạm Ngọc

  • Đà Lạt ngày chia tay

    Chào Đà Lạt chia tay. Đêm giã từ thành phố. Trời làm cơn mưa nhỏ. Tạm biệt xứ ngàn thông.. Con đường về mênh mông. Dã quỳ vàng còn đó. Mang theo từng nỗi nhớ. Trên chuyến xe cuối ngày.. Kỷ niệm còn quanh đây. Sao bây giờ xa quá. Bỏ sau lưng mùa hạ. Và thành phố mưa bay.. Đà Lạt ngày chia tay. Mùa không còn chút nắng. Áo che vừa đủ ấm. Cho lòng thêm vấn vương..

  • Nắng vàng đã khuất hiên xưa

    Nghiêng vai nắng chiều tháng Bảy. Hạ còn quanh quẩn nơi đây. Mà sao lòng buồn đến vậy. Về đâu lúc cuối chân ngày.. Quạnh hiu qua từng con phố. Em xưa cũng lối đi này. Hôm nay về ngang bỗng nhớ. Một thời tình đã nhạt phai.. Giấc mơ ai đành bỏ lại. Nụ hôn lần cuối rơi mau. Thế rồi chia tay mãi mãi. Bóng người chìm giữa vực sâu.. Chẳng còn nhớ gì mùa hạ. Chỉ hàng...

  • Tháng bảy cơn mưa hạ

    Mưa giăng trời tháng bảy. Lây lất một mùa ngâu. Tiếng mưa rơi vọng lại. Vang ngàn lời gọi nhau.. Mưa giăng đầy trong mắt. Nỗi nhớ nào chưa phai. Cơn mưa dài nặng hạt. Buốt giá gầy đôi vai.. Anh bây giờ xa vắng. Hoa nở vàng phố xưa. Mùa hạ về không nắng. Chỉ chập chờn cơn mưa.. Sao người đi vội vã. Tình mới vừa thôi nôi. Sao tình ta vật vã. Còn một bóng em thôi..

  • Mưa huyền thoại

    Anh cứ đợi những ngày mưa bất chợt, như buổi chiều em đến. Ánh mắt em long lanh và nụ cười quá đỗi thơ ngây. Chẳng tìm được hôm nay cái dịu dàng trong đôi mắt ấy. Thuở mưa ướt tóc, bờ vai run rẩy. Kỷ niệm bây giờ gửi lại mái hiên xưa.. Những ngày mưa cứ vô tình đến vội. Những ngày mưa đã trở thành huyền thoại. Mưa qua rồi còn ướt sũng trái tim.. Có nỗi...