nhạc Vĩnh Điện, thơ Đoàn Tuyết Thu

  • Mùa xuân ngọt ngào

    1. Có phải mùa Xuân đã về không ?. Từng đàn én lượn giữa trời hồng. Và nắng xôn xao trên hoa thắm. Trăm tà áo bay rực phố vui. 2. Có phải Xuân về trong mắt nhau. Đào hé nụ tươi giữa tình nồng. Và cánh mây bay thênh thang quá. Tình đó vừa đầy, ta trao nhau. Chorus :. Một mùa Xuân ngọt ngào, ý Xuân dạt dào. Thay lời yêu thương thì thầm lòng ta muốn nói.

  • Nhớ người thuở ấy

    Tự độ trăng vơi nửa vầng chới với. Nhớ người thuở ấy cánh môi ướt mềm. Nửa bóng trăng nghiêng nao lòng người đợi. Nhớ hơi thở ấm giọt buồn theo trăng.. Ngang trời trăng lửng. Nhớ người trăng ơi. Trăng vơi nuối tiếc. Ước trao nguyệt rằm.. Nhớ người từ độ. Trăng tan lưng trời. Lời thương hẹn gió. Người trao giữa đời.. Đời qua như gió. Trăng vào thênh thang. Nhớ người trăng khuyết. Nửa đời mênh mang..

  • Nụ hôn của nắng

    Như điệu luân vũ của ngày. Mây dìu mây đi qua vùng trời đầy gió. Cánh tay choàng ôm dầu phía xa kia là nỗi chia lìa. Như lời tình tự cho nhau. Giọng chim hót véo von trong vòm cây buổi sáng. Giữa mênh mông trao hết một đời yêu. Dầu ngày mai sớm tàn.. Như lời tỏ tình của nắng. Hồn nhiên chạm xuống mặt hồ. Môi hôn nồng nàn lan tỏa thật bình yên. Dầu đời trôi...

  • Nghe tiếng chân xưa

    Intro: --. --. Rồi một sớm mai này. Ta nghe tiếng ngày đi. Âm thanh rơi lặng lẽ. Giữa thềm vắng mênh mang. Nhớ người xưa cười nói. Vỡ hạt nắng lung linh. Đầy hoàng hôn trong mắt. Thắp lửa ấm môi thơm. Tưởng còn lời hẹn hò. Ta chờ đợi một thời. Nay gió thổi qua trời. Phai phôi câu thương nhớ. Ta nghe tiếng ngày về. Hát trên lời lá biếc. Cánh lá tiếc ngỡ ngàng. Đan tay...

  • Có những ngày như thế

    Có những ngày em ngồi đây lặng lẽ. Nghe âm thầm tiếng chiều khẽ chìm trôi. Mang theo tuổi đời, mang theo sắc nhớ. Của buổi thật thà, lòng trót nhớ thương. Những chiều tắt nắng, ánh tàn sau ngõ. Trên bờ tường rêu phủ ánh quạnh hiu. Em nhớ biết bao nhịp lao xao phố. Nhớ buổi hôm nào người đón đưa nhau. Nhớ ngọn đèn đường trầm ngâm phố vắng. Nhớ trăng cao ngả bóng bờ kênh xanh.

  • Tiếng hát một thời

    Không gian như tơ nhắc lòng bao chuyện cũ. Buổi sáng phủ giăng từng sợi nắng ngoài kia. Mang xuân quê nhà vào giấc mơ còn ấm. Bồng bềnh thuyền hoa làm con sóng nhấp nhô.. Chờ xuân theo kịp bóng trăng rằm sắp lặn. Xuôi theo dòng đời mang nặng những xa xôi. Trong bóng ngày xưa có mùa xuân thơm nức. Của khói lam chiều mẹ nhen bếp ngoài hiên.. Theo ánh bập bùng tìm thấy nhau thuở...

  • Ngày cha đi xa

    Ngày cha phải xa nhà. Con chưa qua tuổi mộng mơ thì con gái. Mái tóc mẹ còn dài mềm mượt ngang lưng. Đứa em gái nhỏ mắt tròn xoe ngơ ngác. Nhìn bước cha đi nó đứng đó lặng câm.. Cha lìa xa chúng con. Nhà mình chỉ còn lại nỗi buồn thấm thía. Thấm thía tình đời khi mẹ góa con côi. Thấm thía càng thêm khi vật đổi sao dời. Bỗng dưng một ngày tan cửa nát...

  • Sẽ là mãi mãi

    Người ơi con sóng kia dạt dào. Bao lâu ngưng òa vỡ. Khi xô vào ghềnh đá. Như muốn lay động cuộc đời em. Đêm bình yên thành cơn dông tàn phá.. Đá như cố nén tiếng than nghẹn lòng tuôn trào. Người ơi khi sóng đang quằn quại. Đá lặng lẽ nằm im. Qua bao nhiêu tháng năm. Chắc một đời lặng câm mãi mãi. Như bước em âm thầm. Dưới chân cát lăn trầm. Em đành lòng sống...

  • Ta đã khóc cười

    Từ giọt nước mắt từ tiếng khóc đầu tiên từ hơi thở trinh nguyên. Ta đến cuộc đời này thênh thang nắng gió. Nắng đổ ngoài kia dông bão ngoài kia.. Ta vẫn bình yên mang thân phận người lòng đầy như trăng lên. Rồi đi qua trời thu chiều tàn lá vàng rơi êm như câu hát ru.. Ta băng qua đông lạnh đôi lúc nhận ra mình ngồi co ro trong đêm. Mùa hoa tiếp nối mang theo...

  • Dù chỉ là cuối thu

    Dù chỉ là cuối thu. Dấu vết đời với những ngổn ngang. Khiến ta ưu phiền.. Dù chỉ là cuối thu. Trong mênh mông hoa lá nhạt nhòa. Vàng thu khô héo.. Xót đau âm thầm rơi. Bao tương tư và bao tiếc nuối. Ngậm ngùi trôi đi.. Yêu thương với giận hờn. Son phấn rã rời. Còn lại cơn đau ngút trời.. Nhìn về bên kia. Hương thu chập chùng. Chen nhau xa xa muôn trùng. Rực rỡ lá...

  • Chạm nỗi hư không

    (Boston). 1. Có khoảng trống... như rơi vào giữa nắng. Nên màu buồn... nhuộm thấm nụ hoa phai. Thương nhớ người... vừa đầy trong ánh mắt. Chiều lặng thầm... khóc ướt cả hoàng hôn. Người vừa xa người…ngày tràn trong quạnh vắng. Tiếng yêu đang tươi…rụng rơi xuống chơi vơi. Tình lỡ lòng buồn…buồn ngơ buồn ngác. Hụt hẫng từng ngày….lặng lẽ chiều trôi. (Slowrock). 2. Có khoảng trống vừa đầy bóng tối. Tay với tìm chạm nỗi hư vô.