nhạc Vĩnh Điện, thơ Nguyễn Thị Thanh Bình
Bầu trời khóc
Nếu có một lần được ước ao. Xin cho địa cầu thức giấc hôm nào. Khi ta yêu nhau không phải ly cách. Khi gia đình không thiếu vòng tay ôm.. Nếu phải một lần thấy lửa bay. Tàn tro Vũ Hán ngút trời mây. Khi người với người còn xa lánh. Khi nhân loại đau đớn từng ngày.. Nếu có một lần bầu trời muốn khóc. Nước mắt cho người chết chật như nêm. Từng túi xác trong xe...
Năm mươi năm nợ nần chi nữa
Năm mươi năm rau húng cũng già. Rau thơm cũng đã cỗi cằn theo. Nhớ chi hoài cọng rau ngày ấy. Mà nghe đứt ruột ngọn tình quê.. Năm mươi năm đường về cố quận. Ai biết kẻ đổi họ thay tên. Biết chăng chuông chùa làm ai khóc. Ngày đi ngỡ mây trắng quên về.. Năm mươi năm viễn ly về cố xứ. Hơn nửa đời lầm lạc nhớ thương nhau. Người quê nhà tàn canh thắp đuốc nhớ.
30 năm về lại
30 năm về lại. Tóc xanh đã bạc rồi. Vàng xưa làm phố lạ. Tim đau một lời thôi.. 30 năm về lại. Cơn mưa chiều đón chào. Thành phố như muốn hỏi. Tôi khóc bởi vì sao?. 30 năm về lại. Hồng nhan em đâu rồi?. Biển cát còn nóng hổi. Tình hè mới đây thôi.. 30 năm về lại. Tóc bạc nỡ tóc xanh. Gươm kiếm xưa mài mãi. Không trả nổi oan khiên.. 30 năm về lại.