nhạc Trịnh Hưng, thơ Phạm Ngọc
Ru em
Ru em mười ngón tay trần. Ru ta ngày tháng phù vân mộng về. Hoàng hôn nào cũng hôn mê. Bình minh nào cũng não nề nắng lên. Ru em giấc mộng tơ vương. Ru ta thức trắng miên trường cô liêu. Em còn ân sủng bao nhiêu. Cho ta xin được một chều riêng em. Ru em từng gót chân son. Ru ta từng bước chân hoang lạc loài. Ta ngồi trên những tàn phai. Nghe mùa thu tới...