nhạc Trần Quang Lộc, thơ Nguyễn Phan Nhật Nam

  • Cũng đành thôi nhớ nhau

    Intro:. ---. ---. Trăng buồn soi cửa sổ, ừ đã mấy mùa ngâu. Tình vỡ trên sông cạn, biết rằng ta mất nhau. Đêm tạ từ hơi thở, đường xưa lá úa rơi. Mùa thu về chắc hẳn, từ độ ta xa người. Vẫn là con phố ấy, ly biệt hóa muôn trùng. Dấu vết thời gian đọng, hững hờ đôi mắt nhung. Mình ta trên lối cũ, cây phượng cũng già thêm. Hàng ghế công viên vắng, cô đơn...

  • Nơi đó là quê hương

    Em níu anh rồi hỏi: "Bên kia bờ biển xanh. Phải chăng là núi biếc, cảnh đẹp hiền như tranh?. Nếu bây giờ nước cạn không cản được tầm nhìn. Em thấy gì anh nhỉ, giữa ngày trôi lặng thinh?. Hay nếu như hai đứa hóa thành đôi cánh chim. Bay lên ngôi tháp cổ, có thấy thái dương chìm?". Anh nắm bàn tay ấm, anh nhìn vào mắt em. Tưởng mình đang đứng giữa hàng phượng vĩ êm đềm..