nhạc Thảo Hồ, thơ Phan Mạnh Thu

  • Chiều mưa Sài Gòn

    Chiều Sài Gòn hạt mưa giang lối. Mưa che khuất nẻo về em tôi. Lặng nhìn hoàng hôn trong mắt biếc. Khi màu nắng đang dần xa trôi. Đèn Sài Gòn dần soi đêm tối. Che chung áo ta về song đôi. Ngại ngần bàn tay chưa dám nắm. Mưa chiều trút trên vai bồi hồi. Rồi tình buồn chỉ còn tiếc hối. Con chim sáo cuối trời xa xôi. Mịt mờ đường xưa mưa giăng mắc. Thôi đành lỡ...

  • Ngày trở về

    Tôi rời phố biển đã nhiều năm. Biền biệt chân mây chẳng lần về. Những chuyến tàu đêm da diết lắm. Như giục giã người lạc lối quê.. Ba mươi năm lẻ buồn khôn kể. Chất chứa trong tim những nỗi niềm. Lặng lẽ ngày về tìm kỷ niệm. Chỉ còn một khoảng trống mênh mông.. Căn nhà xưa cũ nơi tôi sống. Một thời tuổi dại biết tìm đâu. Chỉ thấy hoa vàng lưng bờ giậu. Rơi xuống thềm...

  • Lục bát tuổi 20

    Thu về gợi nhớ thu xưa. Ngày rời cố xứ trời thưa nắng vàng. Ra đi khuất mấy dặm ngàn. Thềm xưa đành để trăng vàng lạnh rơi.. Sớm nay thu nhạt sắc trời. Ngoài hiên chiếc lá buồn phơi ngậm ngùi. Ta vừa sang tuổi hai mươi. Đêm mơ cố xứ tàu xuôi quê nhà. Mơ thời áo trắng đã xa. Chút hương mùa cũ hẳn đà nhạt phai. Tóc dài đã cắt ngang vai. Lấy gì để hẹn...

  • Ngày về với biển

    Không hẹn trước, lặng lẽ về với biển. Giữa muôn trùng con sóng cũ tìm đâu. Trên cồn cát hàng dương mờ dấu tích. Ngựa qua đèo hun hút bóng vó câu.. Có phải biển chiều nay đang dậy sóng. Dấu chim xưa theo gió cuốn mịt mờ. Ngày trở lại âm thầm tìm lấy bóng. Còn vết nào sót lại buổi tàn thu.. Đã bao lâu người đi quên mất lối. Sóng cuốn xô mòn mỏi giữa biển khơi.

  • Hoài thu

    Bóng ngày trôi lặng lẽ về đâu. Bỏ lại nơi đây vệt ráng chiều. Chút nắng vàng ơi sao cũng vội. Bỏ lại mây trời giữa cô liêu.. Đường xưa hun hút ôi dài quá. Sương trắng mờ giăng nhạt lối về.. Đôi lúc chạnh lòng năm tháng cũ. Một tiếng tàu xa cũng nhớ quê. Tinh hà lóng lánh như mắt lệ. Bóng lẻ trăng khuya lạnh giữa trời.. Bến xưa biết có còn ngóng đợi. Một cánh buồm...