nhạc Thảo Hồ, thơ Nguyễn Ngọc Tú Anh

  • Biển và em (Biển và anh)

    Biển vẫn hát lời ru của sóng. Nắng vàng rơi trong đám mây xanh. Hãy bước đi trên vùng cát trắng. Cho dã tràng theo bước chân em. Thả sợi tóc bồng bềnh trong gió. Biển khát khao từng giấc mơ xa. Hãy thả hết muôn ngàn nỗi nhớ. Nghe vọng về bao nỗi thiết tha. Ðứng trước biển vô cùng bé nhỏ. Ôm vào lòng bao nỗi vấn vương. Sóng vỗ nhẹ đều như nhịp thở. Em một mình...

  • Sài Gòn mưa

    Sài Gòn ngày mưa đưa em vào hạ. Giọt rơi trên má, giọt đầy trên vai. Sài Gòn hôm nay mưa về qua phố. Ngàn bong bóng vỡ, nước cuốn trôi đi. Tiếng mưa thầm thì như ngàn sợi nhớ. Em bàn tay nhỏ không đủ che mưa. Chiếc dù đẩy đưa, ngả nghiêng trong gió. Mưa qua lối nhỏ, nắng ở nơi nào. Sài Gòn mưa mau, em về bước nhẹ. Hình như có lẽ, mưa gọi tình ta.

  • Nơi em về

    Nơi em về mùa thu khắp lối Hàng cây khô khoe nhánh thân gầy. Chiếc lá vàng vừa rơi rất vội Như tình mình một thuở xa bay. Nơi em về ngày không có nắng Chỉ phố dài lất phất cơn mưa. Mưa rơi trên mảnh đời hoang vắng Và riêng em trong nỗi đợi chờ. Nơi em về hoa không còn nở Đã úa tàn trên bước em qua. Còn lại đây một trời thương nhớ Trong mùa thu...

  • Đà Lạt tôi về

    Em về thăm Đà Lạt.. Những con dốc mù sương. Lao xao lời gió hát, hoa nở dọc bên đường. Dịu dàng Hồ Xuân Hương, những mùa hoa giăng kín. Ly cà phê kỷ ngày rồi cách [Am xa. Thành phố của ngàn hoa, dã quỳ vàng rực rỡ. Ngồi bên Hồ Than Thở, Chiều vọng tiếng thông [Am reo. Qua thung lũng tình yêu, qua thung lũng tình yêu. Gửi tình em ở đó gửi tình em ở đó.

  • Phút giao mùa

    Ðông đã về mang theo ngày gió rét. Bước chân buồn lối cỏ khóc tương tư. Em vẫn đi tháng năm dài hiu quạnh. Chiều qua mau mây xuống thấp thờ ơ.. Hàng cây khô còn chiếc lá đong đưa. Mùa thu cũ xa dần trong trí nhớ. Nắng ở đâu sao không về đây nữa. Chút hương rơi còn sót lại ven đường.. Ðông đã về phố chìm giữa hơi sương. Tình đã trôi theo thời gian mất rồi.