nhạc Thảo Hồ, thơ Mộc Lan
Miền sám hối
Đêm đó em về ướm hạt sương. Vừa khung mi mắt đẹp vô thường. Tôi ngồi lặng lẽ bên thềm vắng. Đợi nắng hong giòn những vấn vương.. Đêm đó em về vai mỏng manh. Ngả nghiêng theo tiếng để dỗ dành. Vầng trăng trãi lụa chăn nệm ấm. Tôi chờ giấc mộng đến thiên thanh.. Tôi đứng bên đời bao đảo điên. Nhìn em hấp hối giữa tơ duyên. Muốn đưa tay hứng dòng dư lệ. Uống cạn dùm...
Hai mảnh hồn thơ
Đố anh biết tơ trời bao nhiêu sợi. Mà thi nhân vun sới dệt thành thơ. Mang tình yêu bao khắc khoải đợi chờ. Gieo thương nhớ trải dài xanh như cỏ. Đố anh biết khi nào thì sóng gió. Lay trăng buồn lấp ló đáy hồ sâu. Để câu hò đượm thắm lúc yêu nhau. Đưa tay vớt trăng đầy trong mắt nâu. Có lẽ thơ là muôn vì sao lạc. Khiến câu từ ngơ ngác lỗi nhịp tim.