nhạc Thảo Hồ, thơ Băng Nguyệt

  • Biển chiều vàng

    Lành lạnh miền thủy nguyên Một mình ta với biển. Nhìn sóng phà băng cát Rồi đưa vào vô biên. Đêm đi tìm dư vị Để biết mình còn đây. Trãi qua bao thế kỷ Tái sinh nơi chốn nầy. Ta mang hồn của núi Về ẩn giữa cỏ cây. Ta mang tim của biển Đi qua bao tháng ngày. ĐK. Trăng cười hay trăng khóc Vàng hết biển chiều nay. Một mình ta một góc Nhìn biển đêm mệt...