nhạc Quang Vũ, thơ Ngọc Chính
Mong manh
Tôi đang bới nát lòng mình. Kiếm tìm lại những. Bóng hình ngày xưa. Mong manh như. Nhện giăng tơ. Ảo huyền như thể. Giấc mơ chập chờn. Mong manh mà vẫn vững bền. Đứt rồi lại nối. Vẫn còn mong manh. Ảo huyền chiếc bóng dập dềnh. Xóa đi vẽ lại. Dáng hình còn đây. Dáng người còn lại hôm nay. Với ngày xưa ấy. Hao gầy bao nhiệu. Hỡi người xưa của thương yêu. Nát lòng tôi những.
Em gái vùng Bưng
Em là cô gái mà vùng Bưng. Trên thuyền mà em chở lúa. Chứ ngập ngừng, ngập ngừng mà làm duyên. Lúa vàng em chở đầy thuyền mà chở theo. Chở theo vạt nắng, chứ bưng biền, bưng biền mênh mông. Chứ bưng biền, bưng biền mênh mông. Bóng em nghiêng xuống dòng kênh. Đất trời như cũng bồng bềnh, bồng bềnh nghiêng theo. Em đi, chở lúa trong chiều, mà như chở cả, tình yêu quê nhà. Em là...