nhạc Phùng Việt Dũng, thơ Hư Vô

  • Người tình lớp 9

    Hành lang dài hun hút. Tôi bước tới hụt hơi. Áo bay che kín lối. Ngập trắng giờ ra chơi.. Lá thư tình viết vội. Trao em lời xa xôi. Tay quần quờ bối rối. Nhầu tập vở tôi rồi!. Em vô tình vô tội. Tôi khờ khạo ngu ngơ. Nhìn nhau cho đỏ mặt. Cho em còn ngây thơ.. Chưa một lần quên nhớ. Không hò hẹn vẫn chờ. Em người tình lớp 9. Tôi luýnh quýnh làm thơ..

  • Thuyền quyên

    Sông dài mấy nhánh phù vân. Mười hai bến nước một thân phận người. Tơ điều lụa gấm còn tươi. Mà em đã biết ngậm ngùi từ khi.. Lần em quay gót bỏ đi. Trầu têm mấy bận chắc gì đỏ môi. Sông Tương bên lở bên bồi. Thuyền quyên chở khẵm bóng tôi qua cầu. Thấy trong ngọn sóng bạc đầu. Ầu ơ một điệu ca dao lạc vần. Em còn lạ chỗ lạ chân. Bước qua chưa dứt...

  • Chờ con về để khóc, mẹ ơi!

    Thời thơ ấu mẹ dắt con chạy giặc. Chạy ngược xuôi tiếng súng nổ rền vang. Xa cách mấy cũng không ngoài tầm đạn. Bởi chiến tranh nào có chỗ an toàn. Vừa lên sáu, mẹ dẫn con ra chợ. Đưa vào trường để học nghĩa học nhân. Tập viết mãi vẫn không tròn chữ: Mẹ. Đến bao giờ con mới được nên thân!. Đời dạy con những lọc lừa, toan tính. Lớn khôn rồi con làm kiếp lưu dân.

  • Hốc núi

    1. Tim em là hốc núi. Hồn mây. Đêm nằm nghe gió hú. Tựa một tiếng thở dài.. Trên vai còn nặng nợ. Giữa đôi bờ chông chênh. Em như phiến đá nhọn. Bắc ngang nỗi gập ghềnh.. ĐK:. Đường tôi đi không đến. Chỗ em về quạnh hiu. Bàn chân còn vướng víu. Ngang vực cát cồn rêu.. Bụi bay mù đôi mắt. Đâu còn thấy dáng em. Đường trần gian xa lắc. Chẳng có một người quen!. 2.