nhạc Phong Trần, thơ Nguyễn Mỹ Linh

  • Bồ công anh trước gió

    Níu thời gian em nhặt cành hoa thắm. Giữa mơ hồ lạc về phía xa xăm. Em muốn quên kỉ niệm xưa nương náu. Để tình phai buồn vui những ngày đầu.. Mây trắng bay giữa trời cao lộng gió. Bồ Công Anh tan tác giữa chiều Thu. Cánh chim Nhạn bay về miền tổ ấm. Khép tình ta trong chiều vắng sương mù.. Anh hỡi anh kỷ niệm xưa yêu dấu. Ép vào tim lưu giữ mãi đời sau.

  • Bình an tự tại

    Đã sắp tàn canh một cuộc chơi. Mình ta ngồi đây ngẫm cuộc đời. Vẫn biết không gì là mãi mãi. Ta như cỏ dại ấy mà thôi.. Nhớ lại ngày qua chỉ ngậm ngùi. Đem đời đổi lấy những chơi vơi. Bon chen tất bật cuộc sinh kế. Để bản thân ta bị dập vùi.. Giờ đây mới hiểu ra nhiều nỗi. Xin chọn an nhiên để tuyệt vời. Được mất hơn thua là bể khổ. Chọn lấy bình...

  • Mùa hư ảo

    Cái lạnh ướt run rẩy cả câu thơ. Thu đã đi bỏ con nắng hững hờ. Lòng chênh vênh xôn xao ngàn nỗi nhớ. Mình em về đường phố vắng trong mưa.. Gió hiu hắt ánh đèn khuya loang lổ. Đời ngả nghiêng sau những thoáng chiều tà. Đông lại về đêm lạnh buốt thịt da. Ngọn lay lắt băng giá cả bóng hình.. Mới ngày nào xuân qua còn đang hạ. Thu tình nồng vừa đến ngự trong ta.

  • Sao nỡ phụ tình em

    Đời bọt bèo riêng em mang tình lỡ. Ai gieo chi duyên số phận má hồng. Có phải chăng kiếp trước em mắc nợ. Để bây giờ lệ ướt đẫm vần thơ.. Tự hỏi lòng có khi nào anh nhớ. Thương cuộc tình áo tím của ngày xưa. Đêm thao thức ôm chặt lòng chẳng nỡ. Tim nhói đau.. người bước đi vô tình.. Em gom hết thanh xuân và tuổi trẻ. Ươm mầm xanh thắp tin yêu ngọt lành.