nhạc Đỗ Anh Tuấn, thơ Nguyễn Mỹ Linh
Mưa đông
Ngày Đông mưa vội vã. Ướt nỗi nhớ bên thềm. Đêm dài niềm trăn trở. Xanh xao cả con tim.. Có những hôm rất nhớ. Thả lòng mình đi hoang. Dạt trôi theo vụn vỡ. Bỏ tim đau ngỡ ngàng.. Buồn thương cánh chim nhạn. Cơn gió chiều lang thang. Nắng qua miền dĩ vãng. Người có hay Thu tàn. Mây cô đơn phố vắng. Đợi chờ làm sầu Đông. Trong ta là hạnh phúc. Sao da diết đắng lòng..
Cảm ơn
Cảm ơn người đã đến. Cảm ơn kẻ bỏ đi. Những chuyện xa xưa cũ. Chẳng đáng bận tâm gì.. Trời xanh vì có nắng. Cầu vồng sau mưa giông. Ta trở nên mạnh mẽ. Sau những vết thương lòng.. Gặp gỡ có khi duyên. Cũng có khi là nợ. Duyên hết đành dang dở. Trả xong nợ hững hờ.. Nhân gian chuyện thường thấy. Ta đâu có bất ngờ. Lạc quan ta bước tiếp. Sống cuộc đời nên thơ..
Bạc lá trầu xanh
Lá Trầu xanh cả câu thơ. Lòng Cau hờ hững thẫn thờ tim đau. Lệ rơi ướt đẫm bạc màu. Hòa cùng năm tháng bên nhau bỗng thừa.. Dìu nhau qua những ngày mưa. Mất nhau vào lúc khi vừa nắng lên. Nỗi đau chầm chậm lăn thềm. Trời rưng rưng đổ màn đêm buông dần.. Đông về vọng tiếng chuông ngân. Gió lùa xơ xác tần ngần xót xa. Đêm khuya quạnh vắng hiên nhà. Trăng rơi rụng xuống...
Tim yêu
Phút giây đầu gặp gỡ. Tình như đã nghiêng trao. Yêu thương từ ánh mắt. Vào trong giấc chiêm bao. Hai con tim nhung nhớ. Lạc vào giữa vần thơ. Ngày đêm tình nung náu. Nụ e ấp mong chờ.. Em thả hồn con chữ. Phiêu du miền mộng mơ. Anh phím đàn tư lự. Chắp đôi cánh tình cờ.. Lòng thổn thức miên man. Gió du dương khúc nhạc. Lá vàng rơi ngơ ngác. Khi tháng tám Thu sang..