nhạc Như Ngọc Hoa, thơ Phạm Văn Hóa
Những giọt tình
1. Giọt tình thấm ướt bờ môi. Em cho tôi lại một thời tuổi thơ. Để tôi như kẻ dại khờ. Dạy tôi bài học ngây ngô ban đầu. Giọt thương nước mắt rơi mau. Kèm đôi mắt lẳng liếc sau nụ cười. Em làm ngây ngất lòng tôi. Hồn theo bén gót chân rời được đâu. ĐK: Giọt yêu mùi vị tình đầu. Thơm đời con gái ngày sau chằng còn. Xa mẹ gót đỏ chân son. Trở về...
Dỗ em
1. Tôi đã từ lâu chẳng dỗ ai. Chẳng lau nước mắt bé hờn dai. Dường như sắp bỏ câu xin lỗi. Nay nhìn em khóc lại thở dài. 2. Nói hở một câu khiến cổ buồn. Tự nhiên nước mắt cứ trào tuôn. Làm tôi không kịp đưa môi thấm. Tiếc thay rơi đi giọt mặn nồng. ĐK: Em giận đất trời chưa nghiêng đỗ. Mà như bão tố thổi triền miên. Đem theo biển nước làm mưa thác.
Gặp em góc phố
1. Anh ghé ngang góc phố. Uống giọt café đen. Chiếc tách còn sóng sánh. Những giọt đời chưa men. Buổi trưa hè thưa khách. Em vô tư góc bàn. Em đọc hay em text. Nụ cười rất hiền ngoan. ĐK: Anh bước qua bàn nhỏ. Với nụ cười làm quen. Giọt đời em khốn khổ. Giọt đời anh bon chen. Xin mời em tách nữa. Chắc em chẳng từ chối. Em vui nhìn đồng ý. Kèm nụ cười khiên...
Thú đau thương
1. Tôi vừa nếm thử thú đau thương. Như uống từng ly rượu có đường. Ngay chỗ môi em vừa mới nhấp. Thơm nồng như chén rượu quỳnh hương. 2. Rượu vừa xuống cổ đã ngây say. Ngây ngất dường như uống mấy ngày. Tim thắt làm cho tôi ngộp thở. Vì em hay rượu có men say. ĐK: Sao giống tình yêu tuổi dậy thì. Nhìn theo gót nhỏ bước em đi. Nôn nao đứng đợi nơi đầu phố.
Thư tình trên lá
Viết thư tình trên lá. Để cho gió thổi bay. Em từ nơi xa lạ. Hiểu cho anh lòng này. Cuối thu mùa lá đổ. Lìa cuống bay thật xa. Lời tình anh đã ngỏ. Lòng em chưa nở hoa. Mai anh về phố cũ. Lại mùa đông đi qua. Tuyết rơi sầu ủ rũ. Ngày đợi chờ phôi pha. Mấy năm xa biền biệt. Mong giận hờn nguoi ngoai. Xin đời thôi oan nghiệt. Lòng anh nhớ dạt dào.
Em cho anh nợ
1. Em cho anh nợ buổi ban mai. Cầu nguyện dâng lên cảm tạ Ngài. Tối tăm mau qua ngày rực sáng. Hướng đời ta tới nẻo tương lai. Em cho anh nợ cả đời em. Từ dạo vào đời phút ấm êm. Đến lúc nước nhà sa lỡ vận. Em như tơ rối mõi mòn đêm. 2. Em cho anh nợ nợ những dòng thơ. Êm ái từ khi tuổi dại khờ. Em vẫn bên anh dù lận dận.
Một trời hoa mộng
Một nửa hồn tôi đã tặng nàng. Nửa hồn còn lại cứ lang thang. Dường như thiếu nửa phần tri kỷ. Gối mộng đêm thâu chợt ngỡ ngàng. Bên này làm sao có đò sang. Mà sao vẫn ước được sang nên nàng. Lòng buồn suy nghĩ miên man. Nửa tôi chẳng nhớ chẳng màng đến tôi. Ngồi ngẫm lại giận rơi nước mắt. Cũng hồn mình dạ thắt lòng xiêu. Phải chăng nàng yếm bùa yêu. Cả hai nhập...
Nhớ kể anh nghe
1. Em biết đời em lắm trái ngang. Quanh co như chẳng được ngay hàng. Từ khi em mới thành thiếu phụ. Duyên nợ không qua sóng phũ phàng. 2. Em đến với anh cũng muộn màng. Thuyền còn neo bến chửa sang ngang. Sợ con nước xoáy thuyền em lật. Anh chẳng còn em kết đá vàng. ĐK: Trời tạo làm chi chuỗi nghiệt oan. Em đi nước mắt rơi hai hàng. Mà sao người ấy luôn hờ hững.
Lời người
Thi sỹ người ta nói rất hay. Nắng rơi thì gọi buổi ban ngày. Trang soi tà rõ là đêm tối. Nước rơi thì bảo rằng mưa buồn lất phất bay. Lặng im người than trắng tỏ bày. Rót lời đường mật lại không hay. Nói nhiều cũng khổ im thành tội. Thượng đế tôi ơi đời sao khó thế này. Cô bạn ngày xưa khẽ bảo tôi. Mắt anh không nói cũng nên lời. Liếc thôi cũng làm hồn...