nhạc Nguyễn Văn Chính, thơ Nguyễn Văn Quỳ

  • Mùa hoa mai hẹn

    Lại đến mùa hoa mai. Vàng một vùng quê mẹ. Thế Chí làng tôi ơi. Dù đi mô, về mô, dù năm, tháng rộng dài. Đêm hằng đêm vẫn nghe thì thầm biển ru. À ơi, ơi ới à. À ơi, ơ hờ ơ hời.. Phá Tam Giang đò neo bến đợi. Người đi mô, mà răng nỏ về. Biển ru lời yêu thương. Lời yêu thương như nỗi lòng người đi.. Lại đến mùa hoa mai. Vàng một vùng quê mẹ. Bao lần em có nhớ. Ta cùng em về thăm. Mùa mai ấy xa rồi, xa vời xa tháng năm. Một thời tuổi thơ.. À ơi, ơi ới à. À ơi, ơ hờ ơ hời.. Mùa xuân ni người đi có kịp về ngắm mai chợ hoa Điền Hòa?. Đây Phong Điền quê ta. Tình sâu, nghĩa nặng, người đi xa mãi ấm lòng. Người tha hương mãi nhớ về.. Dòng Ô Lâu dùng dằng đợi ai. Mà êm trôi soi bóng đôi bờ thôn trang. Hay hẹn với dòng Hương. Hẹn với sông Bồ cùng về Tam Giang. Về Tam Giang đón bình minh lên. Đợi hoàng hôn trong áng mây hồng chiều buông. Mà thương, mà thương người dậm trìa. Thương người dậm trìa gội trong nắng mưa. Mà nuôi con thành tài.. Về đây, Phước Tích làng xưa. Với gốm làng xưa, một thời "om ngự". Về với mùa vui, dẻo thơm hạt gạo Ngũ Điền.. Về đây em với hội đu tiên. Giữa mùa xuân quê mình. Với hoàng mai quê mình,. Đẹp như tên em. Đẹp như tên em, thảo hiền. Thế Chí, làng tôi ơi..