nhạc Nguyễn Văn Chính, thơ Lê Khánh Mai
Đẹp buồn và trong suốt như sương
Đừng nói gì nữa anh, điệp khúc chia xa. Đã ngân từ sâu thẳm. Em nhận từ nơi mắt anh những xiềng xích vô hình. Siết em, siết em như định mệnh.. Đừng tiễn em nữa anh. Dù chỉ vài quãng ngắn. Trước mắt em hun hút một con đường. Có thể nào khác được.. Em phải đi về chốn không anh, ơ hờ. Lầm lũi em một mình với bóng ơ. Mỗi bước đau ơ ờ, lằn tím tâm...