nhạc Nguyễn Tuấn, thơ Tuệ Kiên
Chùa làng tôi
Tôi trở về làng cũ. Nơi đất Bắc xa xôi. Khi hoa soan trổ nụ. Sân chùa vắng mình tôi.. Trong chánh điện Bảo Hùng. Sư ông đang tham thiền. Chú tiểu khoảng mười hai. Đang ê a kinh tụng.. Tôi nghe lòng rưng rưng. Tiếng mõ nhẹ vô cùng. Âm thanh như gió thoảng. Nhắc vô thường phế hưng.. Rồi sư ông xả thiền. Thong thả đến bên tôi. Nhìn tôi và khẽ nói. Lễ Phật con lên trên..
Như dòng sông
Tâm như người họa sĩ. Vẽ mây trời mênh mông. Tâm như người nhạc sĩ. Chuyển phím rung bổng trầm.. Từng sát na tâm động. Luân lưu như dòng sông. Chìm đắm trong mộng huyễn. Tỉnh thức liền thấy không.. Bao dòng sông tìm ra đại dương. Qua thời gian chợt thấy vô thường. Sinh tử luôn dệt đan thành duyên. Quay nhìn tâm về với chân thường.. Thương người sao quẩn quanh lầm mê. Theo hải đăng thuyền sớm...
Cát bụi đường xa
1. Chim sống trong lồng ngục tù cay đắng. Chắp cánh tự do mới thấy bầu trời. Oan trái luôn là thử thách can trường. Làm sao cho tâm an trước phong ba.. 2. Ai thấu chăng cuộc đời này trầm luân. Quán chiếu thật sâu cái chết kề gần. Thân xác vô thường từng phút suy tàn. Làm sao buông rơi ái dục, sầu lo.. ĐK:. Đừng như giọt nước. Theo sóng trôi xuống triền. Theo gió bay về...