nhạc Nguyễn Tuấn Khanh, thơ Nông Quy Quy
Trên giọt tình xa
Lạc dấu hoàng hôn lạc dấu chân. Em về trên lối vắng sương giăng. Lối buồn buông xuống bàn tay lạnh. Sợi tóc nào bay trong gió heo may. Chiều tím người đi về chốn xa. Sầu như chiếc lá rơi ven đường. Bờ môi xưa ấy giờ xa lạ. Có tiếng mưa phùn rớt nhẹ vào tim.. Em sẽ khóc, khi anh không nhìn thấy. Và sẽ buồn, khi chỉ có em thôi. Để còn thấy, trái tim mình...
Mưa chiều Đà Lạt
Mưa chiều nghiêng phố vắng. Sầu vương bờ mi ngoan. Giọt mưa rơi thầm lặng. Đắm đuối vờn theo chân.. Dốc hoa đời cỏ biếc. Chiều tím đậu vườn hoang. Khúc dương cầm thánh thót. Hòa tiếng theo mưa buồn.. Em về trong mùa nhớ. Sắc vàng mi-mô-sa. Bước chân ai lặng lẽ. Phố núi mưa nhạt nhòa.. Mây trời giăng khắp chốn. Gió ngàn lay thông reo. Thoáng nghe hồn xao xuyến. Đà Lạt nhuộm hoàng hôn..
Người có buồn như tôi
Giăng giăng hạt mưa rơi. Giọt chiều dâng màu nhớ. Phố mưa nương quán nhỏ. Nghe tình sầu lên ngôi.. Người có buồn như tôi. Tiếng chuông khẽ thở dài. Sân Thánh đường hiu quạnh. Lối về lạnh dấu môi.. Chút nữa em về thôi. Trái tim sẽ ngậm ngùi. Nụ hôn nào bối rối. Tình yêu bỗng rã rời.. Chút nữa rồi chia phôi. Khi nỗi niềm chưa rót. Giọt mưa chiều bất chợt. Rơi vào hồn tả tơi..
Hương học trò
Lá rơi ngoài hiên vắng. Nhẹ hơn bước em về. Chiều trôi qua thật chậm. Bập bềnh trong tiếng ve.. Mùa hạ nằm lắng nghe. Nỗi lòng cành hoa phượng. Trong mắt ai buồn thế. Ngẩn ngơ giữa sân trường.. Mùa hạ là mùa thi. Bút bi và sách vở. Môi em màu nắng sớm. Ngọt giọng cười ngây thơ.. Hương học trò tinh khôi. Tháng năm xanh vời vợi. Bài thơ nằm trên gối. Mùa hạ hồn chơi vơi..