nhạc Nguyễn Thị Tố Mai, thơ Võ Thị Như Mai - năm: 2025

  • Mẹ

    Con đã đi nhiều nơi. Từ khi rời giảng đường. Trải lòng sông xa nhớ. Thương mẹ vàng cánh đồng. Phía con lắm thăng trầm. Nắng mưa choàng bão tố. Phía mẹ tim ươm mầm. Hoa vườn con tịnh độ. Vẫn là con diều biếc. Cần lắm một bầu trời. Vẫn là đêm trăng khuyết. Soi ngàn giọt mưa rơi. Dẫu bốn mươi năm mươi. Dẫu bình minh đêm thâu. Dẫu tả tơi xúng xính. Vẫn bé con của mẹ.

  • Từ đó

    Từ đó ta nhìn sâu con chữ,. nỗi mình lặng im. Từ đó ta tin trong trang giấy. bóng hình người qua. Từ đó đất trời chan hòa. Từ đó ngọn gió xa khơi. Thổi bung trang sách cuốn đời vào nhau. Đọc như sống giữa ngàn hoa nắng ngời.  . Từ đó ly trí nhường cho lòng. nhân ái ngập màu yêu thương. Từ đó chữ nghĩa lên đường. Bay về làng nhỏ tâm tình mở hương.  . Từ...

  • Dọc đường văn nghệ

    Đâu đó những con đường không tên. Mà dấu chân in sâu đến lạ. Con đường mình che chung chiếc lá. Chiếc lá úa nhầu bạn giờ nơi xa.  Giữa cánh đồng chim vỡ tổ bay xa. Về phía hoàng hôn thì thầm lời gió. Nhớ có lần mưa đổ dài mái phố. Ngồi nép bên hiên chia giấc mơ hiền.  Nửa chiếc bánh mì thời khắc thần tiên. Nửa mùa xuân hạt mầm trong kẻ đá. Chẳng cần nhiều...

  • Đừng xa nhau

    Đêm em có nghe gió hát. Bài tình ca cho riêng ta. Nghĩ về nhau trong luyến nhớ. Dạo chơi mơ khu vườn tình. Xuân sang sải chân trên phố. Cầm tay em khẽ hôn lên môi. Nhìn tia nắng đùa xuyên kẽ lá. Anh nói đừng xa phố sẽ ngậm ngùi.  Tình yêu là hoa cuộc sống. Nở vào thời điểm bất ngờ. Anh đã tìm ra ý nghĩa. Nắn nót viết về em. Anh đã yêu hương hoàng...

  • Nỗi lòng của cát

    Khi bên nhau cát có nói gì đâu. Chỉ để lại dấu chân phai ngực biển. Khi xa nhau mỗi hạt là nỗi nhớ. Chẳng biết ngày mai, trôi dạt bờ bến nao.  Mặt trời hỏi vì sao cát lại vàng. Tên của em cánh hoa rực rỡ. Sóng.. vuốt ve bờ cát chẳng cần nguyên cớ. Để mặc anh… phủ phục… dưới chân ngày. Dưới ánh trăng cát là ngọn đèn. Là biển sao trời chẳng bao giờ tắt.