nhạc Nguyễn Quốc, thơ Huỳnh Ngọc Yến

  • Hôn lên nỗi buồn

    Tôi trở về với khoảng trống trắng đêm đen. Khép bờ mi vẫn không là bóng đêm. Ôi cô đơn, cô đơn lời nguyện cầu. Rỗng nhạt đời vụnvỡ giấc mơ trôi. Tôi tìm tôi với bao lần bất lực. Đánh rơi mình giữa chìm nỗi đầy vơi. Rồi một mai tôi trở thành cát bụi. Thành huyền thoại một thuở của xa xôi. Thì thôi giữ trong tim nỗi buồn đã tới. Ôm trong tay chút lòng tơ rối.