nhạc Nguyễn Minh Châu, thơ Nguyễn Thị Ngọc Uyển
Đà Nẵng ngày bão dông
Bỗng một ngày Đà Nẵng có bão dông. Hàng triệu trái tim nghiêng mình về nơi ấy. Chợ Rẫy, Bạch Mai, bay vào không ngần ngại. Cả nước đồng lòng chắc bão sẽ tan mau.. Có một chiều anh nói phải xa em. Mà chưa hẹn thời gian ngày trở về. Cuộc chiến đồng đội anh vẫn còn xa ngái. Em mỉm cười giấu nước mắt vào tim.. Đà Nẵng hôm nay sao im ắng lạ thường. Những con đường...
Ranh giới mong manh
Ranh giới là gì mà sao mong manh đến thế. Hơi thở, hơi thở ơi, sao chẳng thể quay về. Trong cơn mê em có nghe con trẻ gọi. Mạnh mẽ lên nào cùng vượt ranh giới nhé em.. Ôi, ranh giới mong manh, mong manh như ngọn cỏ. Có bàn chân, bàn tay thoăn thoắt giữ gìn. Có đôi mắt thẫn thờ lúc cười, lúc khóc. Có trái tim blouse trắng dỗ dành.. Ôi ranh giới mong manh, mong...
Tìm lại tiếng ve
Tôi tìm tiếng ve trưa hè đổ nắng. Em về ngang phố tóc rối tung bay. Tôi tìm chính tôi tuổi tròn mười tám. Làm sao tôi quên mối tình thơ dại. Làm sao tôi quên câu thơ viết vội. Làm sao tôi quên trang vở phai màu.. Tiếng ve ngày đó hay tiếng lòng ai. Em về bên ấy tôi qua lối này. Tiếng ve chiều ấy ngân tiếng thầy cô. Phấn trắng lao xao chở bao ước mơ..