nhạc Nguyên Bích, thơ Mộc Lan

  • Mây và núi

    Anh, nếu như anh là núi. Em chắc em sẽ thành mây. Mây đi thì núi buồn núi nhớ. Nên mây thôi đi.. Hôm nao nếu như mây giận dỗi. Mây, mây khóc thành bão dông. Làm núi cũng ôm đầu buồn khổ. Và núi rũ đầu trong mênh mông.. ĐK:. Mây những hôm nào thật vui. Mây đến tung tăng nhảy múa. Mây cất tiếng ca thần tiên. Nỗi vui lan tỏa khắp. Làm núi tươi một màu.. Mây...

  • Lạc nhau nơi tiền kiếp

    ----. Nhớ thủa ấy hai đứa đã từng yêu nhau. Nhớ sao ngày ấy hai đứa đã hẹn hò. Nào biết bởi vì sao mà đường đời xa cách. Mà chia phôi trong khoảng cách của thời gian. Đến nay chiều tới nghe cơn gió đi hoang. Nhớ từng giọt nhớ đưa em bước vào dĩ vãng. Vòng tay ấm, xoắn, hối tiếc xa gần. ngày ấy nơi tiền kiếp sao ta lại lạc nhau.. Mang trái tim cuồng si...

  • Trong đôi mắt anh

    Anh có giấu gì trong đôi mắt anh không. Em cứ cố tìm mà sao không thấy. Một điều chi khiến cho lòng anh mỏi mệt. Một điều chi da diết ngọt ngào hằn vết thương đau.. Anh đang giấu gì trong đôi mắt màu nâu. Hay bởi vì em đã làm nên mắt sầu. Hay bởi tình yêu khiến cho lòng nông nỗi. Thương xót thân em không đến tự ngày đầu.. Em đã từng vẽ dáng anh canh...

  • Gửi người ra đi

    Mai em làm thơ sẽ thôi không trăn trở. Để anh khỏi nhớ một thời ta đã yêu nhau. Mai em làm thơ sẽ xóa đi những đợi chờ. Để mùa xuân tới em thôi chết mòn với những nôn nao.. Anh, cơn gió em ngọn cỏ ven đường. Tình là giọt sương mấy khi mà đọng mãi. Nên xin anh đừng ngại lìa xa em đi. Lìa xa em đi.. Làm sao em giữ được. Làm sao em giữ...

  • Buồn lên mắt đợi

    Ngày em hai mươi, đôi mắt chưa vương bụi đời. Ngày em hai mươi, đâu biết đời là rong rêu. Ngày em nên duyên, đợi anh, lúc anh về. Bữa cơm chiều đầm ấm ngỡ là trăm năm.. Ngày em ba mươi, bước chân anh quen rong ruổi, biết đâu dừng. Ca hát nhìn đời ngẫu hứng. Ngày xuân chưa phai, bước chân anh quen rong ruổi với sa đà. Con bướm nựng cành hoa.. Em góp thơ thành lời...

  • Lục bát sau mưa

    Anh trở về tìm lục bát sau mưa. Trên lá cành nắng chưa làm phai chữ. Nhớ nhung xưa nguyện thề dù dâu bể. Chợt tìm bằng lăng nhạt nắng rụng về đời.. Hai bàn tay anh tìm lại đam mê. Tưởng hương ấm bàn tay em cổ tích. Chỉ có thời gian làm rơi tờ lịch. Giống như anh thương tích bởi duyên ta.. Thôi anh về tìm cách tỉnh cơn mê. Nơi gian trần nên lời thề bãng...