nhạc Nguyên Bích, thơ Du Tử Lê

  • Hiến chương yêu

    Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa. Đốt yêu thương than nóng hực ân tình. Khi em đọc tôi biến thành chữ viết. Cả nghìn chương chỉ chép chuyện đôi ta. Khi em viết tôi biến thành giấy bút. Bút tương tư mực nhớ đến ai kia. Giấy từ cây? Bút từ gỗ xa xưa. Mực từ nhựa tôi từ em sống lại.. Khi em khóc tôi biến thành nước mắt. Chảy giùm em cho cạn sạch nỗi ưu...

  • Xin rửa tội tôi

    Ta bia mộ lãng quên. Níu gì thời gian đã mất. Mở tung ra gió ngất lưng trời. Cho cháy rực nỗi đìu hiu. Ta đi trên đường dài. dù Chúa không hề trải. Cảnh đời thôi / cũng xế tàn. Nào ai không trở về. Ta ngồi mòn ghế cũ. Nghe mưa trên từng ngọn cây. Muộn phiền có bủa vậy quanh. Sau lưng ta lá a à bầy. Xin rửa tội tôi xin rửa tội tôi bằng lửa.

  • Từ thơ ấu ngậm ngùi

    Người lìa xa dòng sông biệt ly tôi cánh rừng. Tình yêu như vết phỏng trong mắt chim mùa đông. Người lìa xa dòng sông biệt ly tôi cánh rừng. Em vòng phấn băn khoăn nửa nào, ta địa ngục.. Đôi chiếc lá thanh xuân tơ giăng lời nói dối. cành tôn nữ rưng rưng âm âm vườn sám hối. Sớm nay con chìa vôi hỏi tôi đôi mắt ấy. Có mang theo niềm vui từ thơ ấu ngậm ngùi.