nhạc Ngô Trần Nguyễn, thơ Trương Tuyết Mai
Hà Nội chiều ấy
Hà Nội chiều ấy, lá sấu rụng vàng đường phố. Xào xạc gió cuốn vỉa hè, những chiếc lá đuổi nhau. Như sóng cuộn nồng nàn quấn quýt bàn chân. Hà Nội chiều ấy dịu dàng cái rét nàng Bân. Hà Nội chiều ấy, cái lạnh thấm vào nỗi nhớ. Bách Thảo lặng trầm, yên ả heo may.. Hà Nội chiều ấy, lãng đãng Hồ Tây. Sương choàng mỏng manh. Thanh âm loãng tan mất hút cuối trời. Những nỗi...