nhạc Miên Du Đà Lạt, thơ Kiều Mộng Hà
Nắng từ đâu gọi bình minh
Trăng từ đâu đứng soi nghiêng. Ai cho ta cái ưu phiền buộc dây. Mây từ đâu lững lờ bay. Với tay nhặt vội mộng trầy buốt đau. Gió từ đâu. Gió từ đâu gió từ đâu. Gió nhẹ rì rào. Ôi chao mình lại mất nhau thật rồi. Đêm từ đâu thả mộng về. Chiêm bao bắt bóng vân vê cuộc tình. Nắng từ đâu nắng gọi bình minh. Ta ngồi đọc lại trang Kinh Lăng Già..
Tôi ngồi hóa đá thành thơ
Intro:. ---. ---. Tôi ngồi hoá đá thành mây. Trả anh ngày tháng, anh xây mộng đầu. Tôi ngồi hoá đá thành sao. Trả anh hẹn ước chung nhau đường dài. Tôi ngồi hoá đá lệ cay. Trả anh buổi tối trao nhau nụ hồng !. Bây giờ tình đã một chiều. Và tôi hoá đá buồn hiu một đời.. Tôi ngồi hoá đá thành sông. Trả anh nỗi nhớ, mênh mông đứng chờ. Tôi ngồi hoá đá thành thơ.