nhạc Hà Phương Anh, thơ Phạm Ngọc

  • Những bình minh chợt vỡ

    1. Em không đợi bình minh nên nắng rơi muộn màng. Chân em về phố xa đời tôi như chiếc bóng. Tôi mong đợi bình minh khi em nơi cuối trời. Em đi buổi chiều nao năm tháng buồn vô hạn.. ĐK:. Em xa xôi em đi không hẹn về. Tôi yêu em tình chết mùa ước mơ. Tôi yêu em ngày đó đã mất nhau. Nụ cười trên môi chia tay cơn đau lấp lánh.. Còn thắp sáng muôn...

  • Nguyệt tận

    1. Tình đã chết từ đêm nguyệt tận. Còn cho nhau nỗi nhớ vô cùng. Con phố cũ dài như vô hạn. Khi cuộc đời chia ngả nhánh sông.. 2. Tình đã chết từ cơn biển động. Sóng xô bờ gào nhớ tiếng than. Hàng phi lao chiều nghiêng lộng gió. Thủy triều dâng lấp dấu dã tràng.. ĐK:. Tình đã chết ngày em bỏ phố. Ta âm thầm về với cô đơn. Thu vừa chín vàng thêm nỗi nhớ.