nhạc Hà Nhật Linh, thơ Tuyết Hằng

  • Một trời khói sương

    Một mình ta lê bước sầu nặng trĩu đôi vai. Từng hàng cây sơ xác chiều tím cả trời mây. Xào xạc tiếng lá bay như ngàn lời vọng lại. Rót vào tim ta mãi tình một thuở cuồng say. Mong thác lũ cuốn đi. những tháng ngày thương nhớ. Trả ta về một thuở thời còn tuổi mộng mơ. Đời là chốn hư vô buồn như ngàn lá đổ. Thu buồn dâng ta vỡ lệ ướt dẫm bờ mi.