nhạc Dương Tấn Bình, thơ Nguyễn Mỹ Linh
Thương nhớ chạm mênh mông
Em chẳng biết cất nỗi nhớ vào đâu. Khi quanh em đâu cũng là hình bóng. Tình yêu anh như sông dài biển rộng. Trong miên man thương nhớ đến vô cùng.. Phố nặng lòng rao bán cả mùa Đông. Cây xót xa lá rơi vàng ngõ vắng. Nhưng làm sao có thể đầy khoảng trống. Con tim em yêu tha thiết một người.. Đến bao giờ ta mới được bên nhau?. Cho nhớ nhung không còn là ảo mộng.