Nguyễn Văn Khánh
Nỗi lòng
1. Yêu ai, yêu cả một đời. Tình những quá khắt khe khiến cho lòng ta. Đau tủi cả lòng vì yêu ai mà lòng hằng nhớ. Năm tháng trôi lạnh lùng hoài. Tình đó nhắc nhở luôn đến ta tình ai. Nhớ cả một trời, tình yêu kia mà lòng nào quên. ĐK:. Lòng vẫn biết nếu yêu rồi một ngày. Là đến với đớn đau. Nhưng sao trong tim ta vẫn cứ yêu vẫn nhớ. Dầu sao, dầu...
Chiều vàng
Trên đồi xanh chiều đã xuống dần mặt trời lấp ló sau đồi chiều vàng. Riêng mình ta ngồi ngắm quanh trời lạnh lùng nghe tiếng chim chiều gọi đàn. Buồn xa vắng buồn lòng thầm nhớ tới người chiều xưa cũng trên đồi cùng ta. Người đã ước nguyền rằng đời riêng có ta lời đó còn đâu?. Đường về lòng người tha phuơng nhớ chiều dần dần mờ cô thôn vắng. Người yêu dấu ngàn đời thấu chăng...
Thu
1. Chiều thu lướt thuớt bao đám mây thu vàng. Lờ lững trôi về rừng núi xa xăm. Chiều thu lớt phớt trên cô thôn êm đềm. Cùng bầy trâu đoàn mục tử trở về. Đây đàn chim loáng thoáng bay. Trên ngành cây gió phất lay. Trong tiếng gió đưa hắt hiu. Vang theo trầm ngân tiếng tiêu. Hồ biếc lắng nhìn đàn cò trắng trắng ngà. Cùng nhau tung cánh trong sương khói. Tơ liễu hững hờ nhìn...
Lời thề xưa
Chiều về thu chiều buồn. Chiều về thu, chiều ơi chiều vương lạnh lùng. Mà làm ta sao như vương vấn. Chiều lâng lâng dịu dàng. Cảnh đó đây buồn mơ tựa dâng nỗi niềm. Lòng buồn tình xưa sao xa xa vắng. Chiều về thu chiều buồn. Chiều về thu chiều ơi chiều ta chạnh lòng. Nhìn trời bao la ta vương thương nhớ. Nhạc thu dâng nhẹ nhàng. Tràn ý thu lòng ta buồn mơ lạnh lùng. Cảnh...
Nghệ sĩ với cây đàn
Ðàn ơi tan nát tim ta nhiều rồi. Mà sao ta vẫn say sưa hoài. Cùng em quanh năm ngày tháng. Vui như chim hót mừng. Khi vắng ta âm thầm. Ai ơi sao nỡ để ta lạnh lùng. Cuộc đời biết bao nhiêu đắng cay. Muốn xa quên đàn. Quên đi cho hết đau thương giận hờn. Nhưng thôi ta có đành quên được nào. Ðời mà thiếu em ta vắng vui. Hỡi dây tơ đồng. Em ơi hãy...