Nguyễn Đức Quang - năm: 1967

  • Người anh Vĩnh Bình

    1. Khi anh tôi đi, không nói năng câu gì. Đem theo ba lô, cây viết xanh nhỏ bé. Mai nơi xa xôi, anh sẽ biên thư về. Cho mẹ, cho bà con, cho vợ với cậu bé.. Nhưng hai năm qua, không thấy thư anh về. Con thơ năm xưa nay đã thôi bồng bế. Đêm nghe xa xa có tiếng ai ngang lệ. Con chờ nhé, đợi nhé, con chờ mốt ba về.. Anh tôi ra đi không...