Nguyễn Đức Chính

  • Kỷ niệm không quên

    Cây đào này Bác đã trồng. Lần người về thăm trận địa năm xưa. Hôm nay khi mùa xuân đã về. Hoa đào nở và Bác cũng đã đi xa. Ôi bao thương nhớ! Chúng con đến quây quần bên cây. Bồi hồi ngồi kể lại lần Bác đã về thăm. Nơi đây là nơi Bác đứng vạch đường cho đạn con bay. Bác đó vầng trán Người mênh mông. Bác đó mắt ngời như sao trời. Tà áo nâu...