Nguyễn Triều Dâng
Thương nhớ về Đà Lạt
1. Em hỡi sao lặng im từ lâu anh muốn tìm. Giữa rừng thông trầm mặc một lời nói dịu êm. In dáng em bên hồ mặt nước hết thờ ơ. Che đáy sâu trăn trở từ suối nguồn hoang sơ. Cây thông bên triền đồi lặng lẽ dòng sương trôi. Khẽ len sâu trong đá vẫn xanh bóng cho đời. Anh muốn như cây thông lặng yên giữa khoảng không. Nghe lời em dịu ngọt buổi sương sớm mênh...