Nguyễn Quốc Việt
Mẹ là quê hương
Từ khi, từ khi con vừa biết nói. Trên môi đã vang tiếng mẹ. Bên tai đã nghe tiếng mẹ. Tiếng mẹ ầu ơ hát ru.. Từ khi, từ khi con vừa đi học. Con đã viết nên tiếng mẹ. Từ khi con vừa đi học. Con đã biết yêu thương mẹ.. ĐK:. Không ai yêu mẹ bằng con. Không ai thương con bằng mẹ. Mẹ là quê hương của con. Quê hương với chuối ba hương. Với xôi nếp...
Xin đừng bỏ con mẹ ơi
Đừng bỏ con, mẹ ơi. Đừng bỏ con bơ vơ một mình. Đừng bỏ con, mẹ ơi. Hãy cho con được sinh ra đời. Con nào có tội tình chi?. Mà sao không cho con bên mẹ.. Đời con sẽ ra sao. Khi mai đây mẹ bỏ con đi?. Đời con quá đau thương. Khi hình hài con sẽ không còn?. Đừng bỏ con mẹ ơi!. Con như mầm xanh trên cành. Con như chồi non vô tội. Héo hắt...