Nguyễn Ngọc Thiện - năm: 1991
Cô bé dỗi hờn
Chiều hôm nay vừa tan buổi học. Em lơ ngơ ra trước sân trường. Dường như anh đứng đó bao giờ. Đợi chờ em đã lâu. Lòng em như mùa xuân đến gần. Nhưng con tim sao cứ ngập ngừng. Vì sao anh không nói bao giờ. Lời yêu em đắm say .... Em ghét anh gọi em cô bé. Nên thấy anh em vờ như không thấy. Em bắt anh làm cái đuôi em đó. Xem rất tội nghiệp.
Nếu em là người tình
1. Có cô gái ngồi chải tóc trong nắng vàng. Làm trái tim tôi mộng mơ. Thoáng trong gió chiều mùi tóc sao ấm lòng. Làm tan trong tôi giá băng.. 2. Hỡi cô gái ngồi xoã tóc bên chú mèo. Làm bước chân tôi ngủ quên. Khiến tôi muốn mình làm cỏ non ướt mềm. Hiền lành nằm dưới chân son.. ĐK:. Em tựa tia nắng vừa chợt đến thắp sáng bao bình minh. Cho đời tôi quên mình...