Nguyễn Ngọc Minh
Hoàng hôn nhớ em
Chiều hoàng hôn cây lá xác xơ. có một người nhớ em vô bờ. Mặt trời dần buông anh cứ mong chờ. Chờ em về về với giấc mơ anh.. Một chiều mùa đông trên phố đông người. trong vô hình anh tưởng mình đã có em. Bầu trời xanh nắng quang mây tận. ở trong lòng tim anh vẫn đóng băng.. Anh vẫn sống như giấc mơ anh luôn tôn thờ. Bài ca anh viết cho em anh chưa...