Nguyễn Đình Nghĩa
Sương khuya
1. Bầy chim tha tới. Mùa thu sương khói. Nỗi buồn lãng quên. Mây thành phố đêm. Mắt đèn thắp lên thắp lên.. 2. Từng cây lá úa. Rụng đầy chân bước. Rêu mòn dấu đau. Ngăn hồn mãi cao. Sao trời dấu sâu nỗi sầu.. ĐK:. Ôi! nắng trăng thêu vàng đường hoa. Phấn gương bao độ phai nhòa. Người từ xa thôi hết rồi. Tình yêu mong nhớ người. Nở thành hoa lẻ loi.. Khi gió thấy mang...
Biết nói sao cho vừa
1. Em biết nói sao cho vừa lòng anh. Vì trọn tình em đã trao anh rồi. Dù đường xa cách trở. Dù tình anh hững hờ. Mà lòng riêng em vẫn nhớ. 2. Mơ bóng anh yêu lúc vừa nửa đêm. Chợt về rồi đi sao không giã từ. Để lòng nuối tiếc hoài. Nhẹ từng giọt ngấn dài. Lòng thương tiếc một tình yêu. ĐK: Anh hỡi về thăm nhé. Để tròn thương nhớ chiều chờ mong. Tay...
Đôi bờ
1. Suốt đời âm thầm gọi đến tên anh. Nghe lòng u buồn mình nhớ thương nhau. Anh đi chiều nay hoang vắng. Mơ hồ lòng nghe cay đắng. Nhớ chăng giây phút hẹn hò?. 2. Đôi bờ cách biệt từ đó xa xôi. Ôi! giòng Bến Hải đành dứt đôi nơi. Em đi tìm trong quên lãng. Đau buồn tràn theo năm tháng. Nhớ anh mỗi độ tàn thu.. ĐK:. Nơi đây chỉ còn lại mình em. Trăng sao...
Duyên tình dang dở
1. Mai sớm em đi lòng anh ước gì. Nhìn sầu dâng kinh kỳ thôi chớ buồn anh ơi. Đừng luyến tiếc mà chi cho khổ lòng kẻ ở người đi.. 2. Thôi nhé anh ơi đừng nên u sầu. Dù bài thơ phai màu nếu chúng mình xa nhau. Đừng oán trách trời xanh sao nỡ đành ngăn cách mình lìa đôi.. ĐK:. Anh ơi một ngày bên nhau cũng nên duyên vợ chồng. Dù ngày mai ước mơ...