Nguyễn Đình Chương
Mong manh tơ mành
1. Cớ sao thẫn thờ tâm tư đọa đày chôn giấu. Cứ cô liêu một mình hoài luôn day dứt. Mình về một phương ngóng trông thuở ban xơ. Đã đôi lần hẹn ước đôi điều.. 2. Ngày ấy duyên tình vẫn mượt mà người còn cạnh ta. Chẳng chia xa như cơn gió hoan ca. Bởi tình đôi ta nào đâu vội vã. Rớt bên song một chút nắng thôi. Vương tơ giăng vây kín lòng tình mong manh.
Giận
1. Trốn nhau ngày nắng những ngày hạ trắng. Để mòn mỏi bước chân cố quay lưng mà đi. Cho đôi lệ rơi giữa dòng chảy nửa đường xuôi ngược. Vật vờ câu nói sao bỗng nhiên nay lặng thinh.. 2. Cứ trăn trở mãi đâu còn yên giấc. Ghét người hỡi dấu yêu mãi suy tư về người. Giấy trắng còn đâu để mà viết hết nghiên mực sầu. Mông lung hồn vương ngày qua ngõ mối mai hẹn...
Cái nhìn đầu tiên
1. Ánh mắt lưu luyến vẫn còn theo ta lối về. Cảm giác thân thiết ngỡ ràng ta quen từ lâu. Tình là lương duyên ẩn mình rất lâu theo thời gian. Vạn kiếp trào dâng tim mới có khát khao nhiều.. ĐK:. Dường như ta đã yêu từ phút giây cái nhìn đầu tiên. Từ khi được gặp nhau tình nghĩa như đượm màu thắm thiết. Niềm tin đậm đà hơn chẳng chia rẽ khi mà sum vầy. Tình...
Sâu lắng
1. Có những chiếc lá đã vàng úa buổi chiều vắng xa canh. Bỏ rơi thân kia bơ vơ giữa trời đất trong lạnh lẽo thật xác xơ. Chịu nhiều nắng mưa thoáng cơn gió heo may ngẩn ngơ bồi hồi.. 2. cứ trách cứ móc cho là khó sao mà gió hững hờ. Sầu giăng đêm thâu năm canh. Vẫn còn thức vẫn ngồi đó buồn hắt hiu nghẹn lời nhớ thương. Có chi nữa đâu mà để chờ...
Chạnh lòng
1. Níu đôi chân ở lại đường quen lạc lõng mối sầu. Hết yêu cũng từ độ ấy lòng buồn dậy sóng xô. Hỡi cả khảm trời gấm nhung nhiều lắm những tơ vương. Cả những lúc trăng sao thề non hẹn biể mỗi khi.. 2. Hỡi đôi môi dịu ngọt làm ta thao thức tâm can. Mất bao nhiêu lâu mộng ước vụng dại thơ ngây vấn vương. Nghe mênh mang lời cỏ may chờ ngóng mãi thêm đau.
Yêu lâu được gì đâu
1. Yêu nhau đâu phải chỉ vài ngày. Nhiều năm cũng đã trải qua thanh xuân còn đâu. Mà có yêu nhau thật không hay chỉ đùa vui. Bao lo lắng bao hy vọng vỡ òa.. 2. Sao em nỡ xé ra hai đường. Lời nói em đã buông ra đâm sâu vào tim. Mình quá đơn giản vậy sao bỡ ngỡ vì đâu. Cứ chia tay mặc cho tổn thương.. ĐK. Ngần ấy thời gian rồi hiểu được nhau.
Đừng quan tâm gì nhau nữa
1. Đừng quan tâm gì đến tôi lúc này. Mặc kệ tôi đi để tôi thấy yên. Lòng như muối xát vào từng vết thương. Mình đối xử với nhau trông rất tồi. Cứ thế này thì bản thân cũng sẽ bơ vơ như chết tâm.. 2. Là do tôi chỉ có luôn ngộ nhân. Tường rằng như đã hóa ra khác xa. Ngày chưa hết vẫn cố gắng mĩm cười. Chẳng để ai biết nỗi đau cào xé như...
Tửu sầu
Biết hoa sẽ tàn dẫu còn tươi thắm. Biết là vụn vỡ cớ sao chẳng tin. Thoáng trên vành môi nụ hôn đã phai mờ. Ân tình đi qua ngõ xa cách muôn trùng mây.. Cắt đôi nghĩa tình rót đầy trong chén. Men nồng say đắm uống cho cạn ly. Tửu vô hồng nhan giọt đắng giọt lại cay. Sầu dâng lên muôn nơi chẳng biết gửi vào đâu.. Còn ai cùng say cùng tâm giao nữa không. Chỉ...
Xuân gõ cửa
Trời xuân gõ cửa cho tháng giêng khoe lộc non. Hạt mưa trắng trong cho cành lá thắm hoa ngời. Vừa dâng hơi thở cho sắc xuân ta chìm đắm. Cho bốn phương mây trời gió lộng lộng hòa tiếng hát. Đùa vui cánh bướm bay khắp nơi khu vườn thắm. Mùa xuân đến đây trong bài hát môi em cười. Nhẹ buông mái tóc em thướt tha trong tà áo. Cho đến nay xuân tròn em dệt mộng cho...
Tình muộn màng
Tình đến muôn màng nhuộm vàng úa. Chuyện xưa như khóc than. Đắng cay ly sầu, bạc cả mái đầu. Chiều loang bóng tàn.. Tình cứ ngập ngừng trong lời nói. Lòng ôi sao xót xa, dấu in bào mùa. Lòng nghe nắng tàn, lòng nghe chưa chan.. ĐK. Ta còn nhiều xót xa. Chuyện tình chúng ta trôi dạt về đâu. Ôi thật nhiều luyến thương. Khao khát chi nhiều, khao khát cho ai.. Đời, với sự đời ta...
Tôi gọi người cố nhân
1. Tôi gọi người cố nhân. Tình ái tôi vẫn còn. Tay gầy nhiều lưu luyến. Tình đó như bài thơ. Nồng nàn như gối êm. Dìu giấc mơ ngọt ngào. Ngày mai người có e ngại. Nghi về chuyện chúng ta. 2. Vẫn gọi người cố nhân. Thì chớ có ngại ngùng. Cứ bình tâm thôi nhé. Nặng trĩu cũng chịu thôi. Vì tình luôn trái ngang. Mình cũng theo mệnh trời. Chẳng thể nào thoát khỏi được. Phải...
Phận kiếp ly tan
1. Giờ đã hiểu rồi tình yêu đắng cay. Còn gắn làm sao mảnh gương vỡ rồi. Tụi mình đâu có ngày mai. Nhọc nhằn một thân lối về. Mình yêu nhau chỉ thêm khổ đau.. 2. Tình duyên lỡ làng nào có trách chi. Mình có phải đâu tình nghĩa vợ chồng. Vậy là giải thoát đời nhau. Để rồi đường tơ lỗi nhịp. Nổi trôi trong thế sự mênh mông.. ĐK. Ly tan xin chớ oán than. Mình...