Nguyễn Đình Chương - năm: 2021
Chữ tôi của hai ta
1. Mình đã có với nhau bao hẹn ước. Sao dù rơi nhưng tình không thể rơi. Điều duy nhất tình mình sẽ như lúc đầu. Trót yêu rồi nào đâu trách chi. 2. Rồi cứ thế cái tôi nay đã lớn. Có lẽ như chính mình em đúng thôi. Vì như thế ta bỏ nhau thật rồi. Nỗi đau này cả hay cùng mang. ĐK:. Rồi yêu nhau cho lắm kết thúc rồi cũng u sầu. Vì anh không...
Con yêu mẹ
1. Màu tóc pha sương mẹ cũng đã già hơn. Hàng mi chân chim hằn sâu. Hạt gạo thơm cây lúa trổ bông. Hương cau nhắc những làn khói chiều. Non cao biết bao giờ cho vừa. Tìm kiếm đâu những tình cảm mẹ tôi. 2. Trời đất bao la chẳng thể bằng mẹ đâu. Ngoài kia bão tố triền miên. Mẹ chở che sưởi ấm lòng hơn. Con tuy lớn nhưng cần có mẹ. Nơi nương náu yên bình...
Nghĩa mẹ
1. Mẹ là khúc ca ngàn năm. Mẹ là áng thơ muôn đời. Mẹ là vì sao đêm tối. Cả sông sâu, trên cánh đồng. 2. Mẹ là tấm chăn ngày đông. Mẹ là suối trong ngọt lành. Mẹ là bầu trời che chở. Vững chân con bước vào đời.. ĐK:. Tình mẹ bao la, yêu không bờ bến. Vì chúng con giấc mơ ngọt ngào. Tình mẹ thênh thang, mênh mông sông nước. Con đò nhỏ lướt sống biển...
Day dứt
1. Những hạt mưa rớt đầy vừa tan ra vỡ nát. Cho bóng tối chập chùng phủ kín cả nơi lặng im. Mịt mùng phía xa, ảo giác mơ hồ. Con phố tiêu điều để mưa rơi tiếng buồn hiu. 2. Để rồi vương nỗi sầu, lòng nghe như đắng chát. Cho nước mắt lưng chừng hoà với mưa tiếng lạnh đều. Nhìn vào gió mây, bay khắp nẻo đường. Chưa dám tỏ bày chuyện xa xưa u hoài thôi.
Mênh mang
1. Lạc nhau hơi ấm cho lòng trăn trở hơn. Mình ta với ta lệ nhoà ướt đẫm bờ môi. Cả không gian lạnh giá, mênh mông hoá cô đơn. Ngại ngùng thân nhỏ bé, giữa đời trôi nổi nhiều. 2. Trời đông lạnh lẽo vài gầy thêm giá băng. Này đây lối xưa như làm nỗi nhớ dài hơn. Nhớ ai nhớ nhiều lắm tâm tư nớ bơ vơ. Rồi thời gian tới mãi vỡ mộng đầu thời cô...
Nỗi lòng
1. Tình duyên vụn vỡ. Ai thấu cho chăng những sầu đau trở nên mặn đắng. Mòn mỏi trông theo bóng người mình yêu thương nhất. Biết yêu nhau là đau, biết gặp nhau là sầu. Biết rời xa là nhớ. 2. Tìm vui duyên mới. Có lẽ ai kia hơn là tôi trắng tay nghèo khó. Một áng mây cao hỏi lòng mình sao với tới. Lỡ yêu nên đành thôi, dẫu rằng yêu một mình. Vết tình khắc...
Nhớ
1. Nỗi nhớ sao cồn cào ngấn lệ rơi. Ngổn ngang tái tê chôn vùi câu thề ước. Bỏ đi ánh trăng quên hết mấy nhịp cầu. Ngăn núi cách sông con đò chiều bỏ bến. 2. Trăng rơi xuống dạ cầu nhớ nhiều hơn. Ngày ta mới yêu ngỡ tình chung trọn kiếp. Vẽ bao giấc mơ chung bức tranh nhuộm màu. Trăn trở bao năm người ra đi mãi thôi. ĐK:. Hơi thở năm xưa hoang hoải đi...