Nguyễn Đình Chương - năm: 1/8

  • Thương mẹ

    Cả đời này mẹ người đẹp nhất thế gian mà thôi. Không lời than mặc bảo giông. Cả một đời chẳng biết son phấn. Nước da nâu dãi dầu. Chẳng quan tâm gì đến tóc rối. Chân đi dép không màng. Chỉ muốn con khôn lớn. Xuân qua rồi hạ vàng như lửa đốt thiêu mồ hôi. Lưng còng che ngày rét đông. Thu vừa về nón lá xơ xác. Mắt đã sâu mất rồi. Vì gian lao mà thân...