Lê Quốc Vũ
Ký ức của đôi ta
Biết lúc trước thà rằng đừng yêu. Giờ con đường đã chia ngã đôi ta. Chuyện tình cảm chẳng ai biết được. Thế em cứ đi đi để anh một mình. Ký ức bây giờ đã phai tàn. Đang chung đôi đường ai nấy đi. Lời nói của em.. mất niềm tin. Nhưng bây giờ thời gian.. hư ảo vỡ tan. Lý do đang hạnh phúc.. sao em nỡ buông. Người đến sau yêu em lại nỡ bỏ anh. Trái...
Buồn cũng được gì
Cung có cung đôi cầu. Ngày mai là ngày chúng ta bên nhau. Em vội bỏ mặt thay áo. Để bao ngày anh thầm thương thầm nhớ. Đôi chân anh không đứng yên. Em đã đi rồi anh ở với ai. Trời sụp đổ cơn mưa. Khiến anh chợt nhớ mái nhà tranh xưa. Thuyền cặp bến thuyền cũng đi. Chính vì do duyên nên xấu số. Xe hoa cũng đã đón em. Lòng đứng quạnh hiu nhìn đau buồn...
Mái hiên lạnh vắng
Nhìn cánh cửa phai màu khiến thêm nhớ sắc tàn phai. Đôi mắt em nhung nhớ. Bếp lửa lạnh vắng hoe hơi sương lạnh tê tái. Ngồi lẻ lôi thẫn thờ nhìn. Suốt đời bạc tình lòng thương vì một người. Chiếc khăn bay đu đưa rơi rớt xuống mái đầu. Lòng anh xao xuyến vội chạy thật nhanh cất bước đi. Một hôm đi lạc đường bên mái hiên lạnh vắng. Thấy nàng ngồi bên bàn. Lòng ngại ngùng...