Lê Nhật Thanh
Quê hương một đoá sen hồng
Đời người tựa như áng mây phiêu bồng. Tưởng rằng trăm năm chẳng nơi dừng chân. Mây vui theo gió mây về phương xa. Tôi say theo những sắc màu xa hoa. Ngày tháng âm thầm qua. Và rồi một đêm lắng nghe mưa về. Chợt thầm nhận ra biết bao lầm mê. Mây kia đã hoá thân rồi. Đem mưa về tưới cho đời. Sao mình còn mãi rong chơi. Mưa rơi mưa như câu hát đầy vơi. Mưa...