Lê Hiền Đức

  • Tự mình quá thương

    1. Hoa nào hoa không tàn tình duyên nào không lỡ làng. Người nuôi hy vọng người gieo đau thương chẳng ngờ. Nước mắt còn rơi vô vàn mà sao sông sâu đã cạn. Ở chốn cô phòng vùi chôn tiếng lòng chìm vào hư không.. 2. Nào ai cho ai danh phận hết duyên tự đi thế thôi. Lá vàng thu phai vẫn đời bi ai trôi nổi. Thương nụ hoa ngẩn chờ còn vương giọt sương cuối đồi.