Lam Duy
Tan
Tan vào đêm tiếng thở dài. Tan vào ngày lời thương vay. Tan vào mỉa mai linh hồn ta bé bỏng. Tan vào trăm năm đời người hư không.. Tan vào bon chen những dối lừa. Tan vào tình lời đong đưa. Tan vào tỉnh say thân trầm luân mê mải. Tan vào nhục vinh phù du kiếp này.. Đời vô thường ta là ai. Đến từ đâu và đi về đâu. Mà xuôi ngược mà chìm đắm bể dâu.
Tan
Tan vào đêm tiếng thở dài. Tan vào ngày lời thương vay. Tan vào mỉa mai linh hồn ta bé bỏng. Tan vào trăm năm đời người hư không.. Tan vào bon chen những dối lừa. Tan vào tình lời đong đưa. Tan vào tỉnh say thân trầm luân mê mải. Tan vào nhục vinh phù du kiếp này.. Đời vô thường ta là ai. Đến từ đâu và đi về đâu. Mà xuôi ngược mà chìm đắm bể dâu.
Ngộ
Một mình ta quán vắng những sớm mai. Nghe giọt đắng rơi nghe đời mê mải. Bâng quơ đếm bước chân người qua phố. Nghe mơ hồ thoi thóp tiếng lá khô.. Vòng xoay chuyển những sắc màu sáng tối. Khép mở ra những ảo ảnh không thôi. Nhanh cũng thế chậm gì rồi cũng vậy. Nhục vinh sang hèn cũng hóa khói mây.. Cõi tạm phù du kẻ hiểu người quên. Dạt vào nhau duyên đến rồi duyên đi.
Khép lại tình xưa
Cuộc sống vô thường đưa tôi đến tình yêu muộn màng. Và tình yêu đó đã bỏ tôi đi trong bẽ bàng. Giữa chốn chợ đông mình tôi u hoài. Ngồi hong tình lỡ gió lạnh đầy hai tay.. Tình yêu đó xa vời!. Người xưa đã quên thật rồi. Những bước chân lụa mềm trên lá khô rơi. Những vần thơ trong mưa bay sưởi ấm đôi bờ vai. Những áng mây ngủ quên bên chiều xa. Những ngón...