Khánh Phương & Trần Siêu
Nhân thế không ai yêu em bằng anh
Một ánh sáng bỗng hiu hắt trong màn đêm. Để tôi một mình cùng bước chân lẻ loi. Mang theo trong tim một nỗi buồn ta không hiểu ra. Vì một người đã bước đi về rất xa.. Có cố gắng nhưng không thể quên. Nước mắt tuôn rơi lại nhớ em từng đêm. Không thương không yêu cũng là vì ta không hiểu nhau. Người đành lòng bước đi chỉ vì dối gian. Đã mất em bao nhiêu tình...