Khánh Phương
Anh không thể quên em
1. Sâu trong con tim của anh. Vẫn chưa thể quên một người. Anh đã yêu đắm say ngày xưa ấy.. Em luôn bên anh thiết tha. Sớt chia biết bao vui buồn. Nhưng anh chẳng thể quên tình yêu ấy.. 2..Thời gian vẫn cứ thế trôi hoài. Dù đôi lúc trái tim cũng rung động. Nhưng lại ghì thật sâu niềm cảm xúc.. Rồi cho em những nỗi đau buồn. Mà lặng lẽ em chôn kín trong lòng. Em...
Tha thứ
1. Nhìn trăng khuya nhớ đến những ngày đôi ta có nhau. Bao nhiêu giấc mơ tan thành mây khói. Giờ câu yêu phôi pha cũng chỉ vì ta quá khờ. Biến yêu thương nay thành bao khổ đau. 2. Ngày em ra đi cũng là thời gian mưa rất nhiều. Khiến bao nhớ nhung nay càng nhung nhớ. Giờ nước mắt chia ly lại làm cuộc đời ta đớn đau. Cố níu dĩ vãng nay còn đâu. ĐK: Cuộc...
Trân yêu
Đã bao ngày qua ta mãi đi tìm. Dấu chân ngày xưa, nhỏ bé yêu kiều. Dù cho bão giông kéo đến. Vẫn mong chờ người em yêu dấu.. Ôi thời gian, có như ngừng trôi để níu Trân yêu. Trong phút giây, nỗi đau dường như quặn lại. Một con tim nhỏ nhoi, cớ sao cuộc đời bao ngang trái.. ĐK: Dẫu biết một ngày phải xa em. Mà sao vẫn nhói lòng. Để cho vết thương không tàn.
Hạnh phúc hay khổ đau
1. Tình yêu cứ thế khiến ta đau khổ. Mà sao cứ thấy cô đơn trong lòng. Phải chăng yêu thương là do số phận. Cứ cho nhau hạnh phúc hay khổ đau.. 2. Khi yêu ai không mong muốn nhiều điều. Người mình yêu sẽ yêu thương rất nhiều. Mà tại sao yêu thương đôi lúc không thành. Cứ yêu nhau để rồi lại xa nhau.. ĐK:. Đi tìm một nửa hạnh phúc đâu phải dễ dàng. Tìm một...
Khung trời Sài Gòn
1. Anh yêu khung trời Sài F] Gòn. Đẹp vì phố xá có em. Đường cũ mình đã thuộc tên. Đêm về tiếng hát dịu êm. Ru em vào giấc ngủ yên.. 2. Em mơ khung trời Sài Gòn. Thuở nào vừa chớm tiếng yêu. Đời sống ngập ánh bình minh. Hoa đàn thắm thiết tình anh. Thương yêu đẹp ngát ngày xanh.. ĐK:. Thênh thang phố xá xôn xao hẹn hò. Cây xanh bóng mát có anh đợi chờ.
Tự dưng
Intro: -. - ---. Tự dưng cũng gọi là má là ba. Tự dưng mà khăn gói về ở chung một nhà. Tự dưng làm mẹ con của người ta. Tự dưng nâng khăn sửa túi cho người không phải bà con. Tự dưng có người gọi tiếng mình ơi. Càng nghe càng xao xuyến càng nhớ thương trọn đời. Tự dưng chiều chiều hay đứng làm thơ. Mộng mơ mây mưa năng gió hình như ai đó đany yêu.