Khánh Đơn
Mưa tạnh lòng vẫn lạnh
Dẫu cơn mưa đã tạnh lâu lắm. Vết thương xưa vẫn chưa thể lành. Vẫn chưa quên những ngày bên anh. Thế nên trong lòng em vẫn lạnh.. Phố đông có một người cô đơn. Vẫn sớm hôm chông chênh đi về. Lúc em đau em buồn ai thấu. Em tự lau nước mắt cho mình.. 1. Em đã quên đi bản thân mình. Là cành hoa mong manh ngọc ngà. Kể từ khi anh bước ra đi không quay...
Một tiếng anh em
Nhân gian điêu ngoa sao cứ mãi dối lừa nhau. Anh anh em em sau lưng toàn là gươm giáo. Đôi khi ta đau từ những vết đâm ngọt ngào. Của người mà ta trân trọng đến biết nhường nào. Bon bon chen chen gánh vác lắm mối sầu bi. Trăm muôn lo toan ta mưu cầu đời hoàn mỹ. Hơn thua, sân si, rồi nằm xuống đi, còn gì?. Cả đời ta mãi đi tìm một người tri kỷ.
Anh đã khóc
1. Nửa đêm bật khóc khi thấy em quay về. Trong giấc mơ của anh êm đềm. Rồi anh bật khóc khi thấy em mỉm cười. Nụ cười đó như những ngày đầu tiên.. 2. Từ khi găp gỡ anh đã biết một điều. Người anh yêu chỉ duy nhất một người. Và anh cũng biết cho đến suốt cuộc đời. Em sẽ không đi chung con đường anh.. T-ĐK:. Con đường nào rồi cũng rẽ đôi. Yêu thật nhiều...
Bão ơi!
1. Biển ơi, biển à… mẹ già đang gào la. Tìm thằng con sau cơn bão vẫn chưa về. Giữa ngôi nhà, chỉ còn cái nền xác xơ. Mắt thẫn thờ người mẹ cứ đứng ngóng con về.. 2. Bão ơi, bão à… còn gì sau đêm qua. Cả vùng quê tan hoang hết mái nhà. Người mẹ già khóc cạn, bới tìm đứa con. Vợ mất chồng, con mất cha đau đớn tột cùng.. ĐK:. Biển ơi biển ơi,...
Người đáng thương là mình
1. Mưa rơi ngoài sân. Mà ướt hết ở trong lòng. Triệu giọt mưa biết đâu là giọt cuối cùng. Như thế giới rộng lớn. Vạn người khách qua đường. Giá như mình biết ai cuối cùng để khỏi yêu lầm.. 2. Có những giấc mơ. Mãi mãi không có thật. Có sự thật chỉ mong đó là giấc mộng. Anh mong khi tỉnh giấc. Lại nhìn thấy em cười. Thấy hai người là anh với em vẫn là một...
Anh đâu định khóc
1. Khi gặp em, anh tưởng đâu trời xanh. Đã se duyên cho anh và em được hạnh phúc. Bên cạnh anh, em đã luôn cười tươi. Anh cũng vui, mỗi khi trông thấy em cười.. 2. Ai ngờ đâu, yêu nhau chưa được lâu. Bỗng nhiên câu chia tay mà em vừa vội nói. Ôm chặt em, mong nghĩ suy lại đi. Em vẫn đi, dẫu anh nước mắt lăn dài.. ĐK:. Tự nhiên vội vàng người ra đi,...
Định nghĩa về cha
1. Cuộc đời con chỉ có mẹ ở bên mỗi ngày. Là một tay mẹ chăm sóc con bấy lâu nay. Tuổi thơ con lớn lên từng ngày mãi không thể đủ đầy. Vì thiếu đi một người là cha ở đây.. 2. Và con cũng chỉ thấy cha ở trong tưởng tượng. Lời mẹ kể hoặc qua những bước ảnh năm xưa. Rồi con mơ giấc mơ trẻ thơ thấy cha lại trở về. Nhà của ta thật vui...
Anh chọn cách buông
1. Mây của trời bởi vậy gió cuốn đi mất rồi. Huống chi là tình cảm của con người. Người giữ một người mà lòng muốn ra đi như là. Giữ hoàng hôn cho một ngày đừng trôi qua.. 2. Ta mượn một đoạn đường của nhau đến lúc này. Càng tỏ bày càng khác nhau quá vậy. Anh hiểu rằng giờ này nói ra mấy cũng là. Dày vò nhau chứ không phải hàn gắn nữa đâu.. ĐK:. Anh...
Vở kịch buồn
Intro: ----. 1. Chẳng lẽ hai đứa giờ phải cách xa. Chẳng lẽ chúng ta có duyên không nợ. Vậy mà em ngỡ rằng mình sinh ra. Là để dành cho nhau chứ.. 2. Đời chẳng phải sân khấu mình chẳng là diễn viên. Chẳng trả cát xê cớ sao anh lại. Nhập vào vai diễn từng ngày yêu em. Nhưng tim anh yêu ai không phải em.. ĐK: Đừng trách em vô tình đừng trách số phận này. Ngỡ...
Mong manh
Intro:. ---. ---. 1. Sao không ôm em ngay khi anh đến?. Sao không hôn em như bao lần trước?. Sao đi bên em nhưng anh chẳng muốn. Một tiếng yêu thương khó lắm sao anh?. 2. Sao không bên em như anh đã hứa?. Sao không yêu em như lời anh nói?. Sao con tim em mong manh yêu đuối. Đã để đánh mất anh mãi mãi trong đời. Dù cho tay em đã cố níu tay anh thật...
Cứ cho là duyên số
Intro: ----. 1. Đã nhiều lần em cứ hỏi chính mình. Anh và em giờ đây có nên dừng lại. Bởi em thấy một điều, tình yêu không còn nhiều. Hình như anh muốn chấm dứt một tình yêu. 2. Cứ nhạt dần cho dẫu đứng rất gần. Nhưng mà sao giờ em thấy anh xa vô cùng. Thấy ánh mắt lạnh lùng của anh em hiểu rằng. Em và anh đến đây đã hết duyên hết phận. ĐK: Trả...
Hai người cùng cảnh ngộ
Intro:. ---. ---. 1. Có nuối tiếc mấy thì chúng ta cũng đã mang. Cùng chung một nỗi đau trong đời. Người ta đã quay lưng bỏ rơi mình thật rồi. Giờ có trách móc cũng thế thôi. 2. Cứ ngỡ dối trá người đã trao chỉ mỗi tôi. Ngờ đâu lại có thêm một người. Giờ đây cũng như tôi lỡ yêu cùng một người. Để khiến hai ta phải khổ đau. ĐK: Tôi giận mình sao mà quá...