Huỳnh Văn Cường
Đợi con về
1. Đã bao hôm nay có người mẹ già. Chiều chiều ra ngõ đứng nhìn về phương xa. Đầu thôn nghe chó sủa mẹ già thêm ngóng trông. Bóng con mình về quê.. 2. Đã bao năm qua nơi xứ người miệt mài. Ngày nào con hứa sẽ tìm về thăm quê. Thời gian thấm thoắt trôi cội mai đã bao lần thay lá. Mà con chưa về.. ĐK:. Sớm sớm nấu bánh tét hương thơm bay nơi nơi. Bao...
Sài Gòn khóc
1. Tôi khóc cho em cô gái trẻ vừa mất hôm qua. Tôi khóc cho anh đã không kịp báo hiếu mẹ già. Và bao trẻ thơ giờ không còn thấy mẹ cha. Làm sao kể hết vạn đắng cay đã qua.. Người chết không ai tiễn đưa. Người sống đau thương đã thừa. Khóc mấy cho vừa Sài Gòn hoa lệ giờ còn đâu nữa.. Dù mai cơn đau sẽ nguôi. Tìm đâu trên con phố vui. Bóng dáng...
Nặng gánh tình cha
1. Cha mang nặng gánh cuộc đời. Hai vai gánh trọn bầu trời. Cho con thơ tiếng nói cười thảnh thơi.. Gian truân chẳng thốt nửa lời. Đau thương vẫn gắng mỉm cười. Bao nhiêu thương khó giành mình cha thôi. Đời cha hằn bao nếp nhăn. Cho con đường láng bằng. Giọt mồ hôi cha đắng. Trái ngon con được ăn.. Bàn tay đầy bao vết chai. Nâng con êm gót hài. Dù đời bao trái ngang. Có cha...
Vùng trời gió rối
Những giếng dầu rực sáng trên đại dương. 1. Những con thuyền nặng lưới tay chèo buông. Sóng nô đùa cùng khách xa thập phương. Là quê anh đó Vũng Tàu yêu thương.. 2. Núi Tương Kỳ Phật Thích Ca ngồi đây. Núi Tương Phùng tượng Chúa dang rộng tay. Bãi Vọng Nguyệt một tối trăng vàng say. Chờ chân em đến ghé thăm một ngày.. ĐK1:. Gió sẽ rối vì mái tóc em. Sóng sẽ vỗ cùng tiếng hát...
Đâu là bến mơ
1. Hôm qua chung nụ cười. Hôm nay quay mặt rồi. Người ơi, người ơi!. Yêu thương đang thật đầy. Xoa tay trong một ngày. Ân tình vụt bay.. Tình như là giấc mơ. Đẹp cùng bao nhung nhớ. Yêu thương nào bến bờ. Trăm năm khó phai mờ.. Nào ai ngờ giấc mơ. Một ngày kia rạn vỡ. Yêu thương tựa khói mờ. Trăm năm hết một giờ.. 2. Ai ơi xin đừng buồn. Nhân gian như kịch tuồng.
Gặp lại bằng lăng
Chiều nay chân cô đơn lang thang. Lòng như mây xa trôi miên man. Chợt nhìn thấy sắc hoa thuở nào. Màu hoa tím một thời xôn xao.. Ngày nao yêu thương chưa nên câu. Nụ hoa như vô tư trao nhau. Một cành tím rớt rơi hững hờ. Rồi nhặt lấy ép vào trang thơ.. Còn nhớ không ai còn nhớ. Còn nhớ chăng hoa bằng lăng. Những kỷ niệm ngày ấu thơ. Những kỷ niệm thuở dại khờ..
Khí phách Lạc Hồng
Đất nước tôi Trường Sơn chạy dọc. Biển Đông ôm ấp. Cha tôi là Rồng, đến từ biển cả. Mẹ tôi là Tiên, quê ở non ngàn. Anh em tôi người theo Cha xuống biển. Kẻ theo Mẹ lên non. Cùng chung tay dựng xây bờ cõi. Giữ gìn nước non. Bốn nghìn năm lịch sử. Đất nước tôi oằn mình chữ S. Bởi giặc dữ điên cuồng. Từng hạt đất, từng giọt nước. Phải đổi bằng vô tận máu...